Ads 1

Được tạo bởi Blogger.

Tuần

Tháng

Năm

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

16 năm đẩy xe lăn theo con đi học

Con trai bị tật nguyền nhưng vẫn không tắt giấc mơ được đến trường. Thế nên, ròng rã 16 năm trời, người mẹ thương con vô ngần ấy ngày ngày đều đặt con lên chiếc xe lăn, đẩy con đến tận bục giảng đường cho đến khi cậu tốt nghiệp đại học.
Đội mưa nắng nuôi mơ ước cho con
Gặp chị Tâm trong căn nhà trọ ẩm thấp, chật chội, người mẹ nghèo khó kể rằng. Kể từ khi sinh ra, Nguyễn Hà Hải (con trai chị – PV) đã không may bị tật nguyền, sức khỏe rất yếu. Đến năm lên 2 tuổi, đôi chân và cánh tay của cậu bé cứ teo tóp dần, rồi co rúm, thân hình gầy quắt. Gia đình đã nỗ lực chạy chữa, đưa Hải đi mổ 3 lần ở bệnh viện Sơn Tây, rồi lại chuyển sang bệnh viện Xanh Pôn, viện Nhi Thụy Điển, viện Việt – Đức… nhưng cũng không có kết quả gì.
Căn bệnh quái ác đã hủy hoại đôi chân, Hải bắt buộc phải gắn bó cuộc đời mình với chiếc xe lăn vì không thể đi lại. Dù bị tật nguyền, thiệt thòi đủ thứ, nhưng cậu bé Hải vẫn ước muốn được đến trường học như các bạn bè. Thương con, thấy con ham học, chị Tâm quyết định ngày ngày đẩy xe lăn đưa Hải đến trường học tập. Thời ấy, trường học chỉ cách nhà có hơn 1 cây số nên chị Tâm đưa Hải đi học đỡ vất vả. Cứ thế ròng rã 5 năm trời, chị Tâm đẩy xe đưa con đi học hết cấp 1. Thấy Hải học giỏi, lại muốn học tiếp lên, chị Tâm tiếp tục đẩy xe lăn đưa con đi học cấp 2. Nhiều bạn bè cùng lớp với Hải biết chuyện cảm động, buổi sáng thường thay chị Tâm đến đẩy xe lăn đưa Hải đi học, đến khi nào tan trường chị Tâm lại đi bộ ra để đón con.
16 năm đẩy xe lăn theo con đi học
Hình ảnh mẹ đẩy xe lăn đưa con đi học từng khiến nhiều người không khỏi xúc động (Ảnh:Tuấn Nguyễn)
Tưởng rằng chừng ấy khó khăn đã là quá đủ, thì bất ngờ một cơn bạo bệnh đổ xuống cướp đi sinh mạng của bố Hải, bao nhiêu gánh nặng lo toan đều đè lên đôi vai người mẹ. Ngày ấy, mẹ Hải phải đi làm thuê, làm mướn quần quật cả ngày để có tiền thuốc thang, chạy chữa bệnh tật cho em, lo khoản nợ đã lên đến gần 100 triệu đồng. Nhiều lúc, thương mẹ quanh năm đi phu hồ vất vả, còng lưng đi buôn hàng sáo, Hải đã có ý định nghỉ học để cho mẹ bớt đi gánh nặng. Biết vậy, mẹ Hải ôm con vào lòng và khóc: “Dù mẹ có cực khổ đến đâu, sẽ vẫn cố cho con ăn học nên người”.
Lên cấp 3, đoạn đường đến ngôi trường em học xa hơn nhiều, cách nhà hơn 4km. Không ngại nắng mưa, ngày nào mẹ cũng dậy sớm, miệt mài đưa em đến trường suốt 3 năm cấp 3. Ở ngôi trường Trung học phổ thông Thuận Thành III, Bắc Ninh, không ai không biết đến hình ảnh một người mẹ gầy gò còng lưng đẩy xe lăn đưa đứa con tật nguyền đến lớp. Các thầy cô trong trường, ai cũng cảm phục tấm lòng vì con và nghị lực vượt khó của người mẹ nghèo. Nhiều thầy cô ở trường nhìn thấy cô Tâm gầy gò, không khỏi ái ngại, sợ cô không còn đủ sức để đưa em Hải học hết cấp 3. “Được cái trời thương, tôi gầy gò nhưng ít khi đau ốm”, người mẹ đầy nghị lực chia sẻ.
Có một lần, hôm ấy trời mưa to bão lớn, rét căm căm, trong người cảm thấy mệt mỏi, chị quay sang nói với Hải: “Trời mưa bão to quá, xin phép cô nghỉ buổi con nhé”. Nhưng Hải vẫn muốn đến trường nên bảo: “Chờ ngớt thì đi mẹ ạ”. Cơn mưa mãi không dứt, song con đã quyết tâm thế, chị Tâm lại gượng dậy, ướt hết vẫn phải đi. Và hai mẹ con lại mặc áo mưa, đẩy xe lăn đưa Hải đến lớp.
Hải thương mẹ lắm, nên em quyết tâm cố gắng học tập thi đỗ vào giảng đường đại học để bù đắp lại những hy sinh của mẹ dành cho em. Suốt ngày, Hải chỉ cặm cụi với sách vở, tự học, tự ôn. Bao nhiêu nỗ lực cũng được đền đáp, em thi đậu vào khoa Thông tin thư viện, Đại học khoa học xã hội và nhân văn với số điểm 20. Biết tin, mẹ Hải không biết nên mừng hay lo. Con đỗ đại học, niềm vui của mẹ ngắn chẳng tày gang, phải lo đủ thứ: lo chỗ ăn, chỗ ở cho con; lo kiếm tiền; lo cuộc sống sinh hoạt. Ngày trúng tuyển, bà con hàng xóm đến chia vui, không ít người ái ngại: “Con yếu, mẹ mỗi ngày một tuổi, sức khỏe yếu đi, trăm thứ đổ cả lên vai, không biết mẹ nó có kham nổi không?”. Hiểu những nỗi lo của mẹ, sợ mẹ không đủ sức theo mình trong 4 năm đại học, Hải đã toan dừng lại, bỏ dở ước mơ trở thành cử nhân công nghệ. Lại một lần nữa, mẹ tiếp sức cho Hải đứng dậy: “Lúc nào, mẹ còn đi được, lúc ấy con còn được đến trường”. Thế rồi, hai mẹ con khăn gói xuống Hà Nội trọ học, trong hành trang không thiếu chiếc xe lăn.
Nỗi nhọc nhằn nơi đất khách quê người
Ký túc xá của trường chỉ cho con ở, chị Tâm phải ở chỗ khác nên đành phải tìm chỗ trọ ở ngoài. Mấy ngày trời ròng rã, người mẹ đi hết các ngõ ngách gần trường để tìm phòng trọ. Hai mẹ con chen chúc trong căn phòng vẻn vẹn 9m2 ở ngõ nhỏ trên đường Nhân Chính, Thanh Xuân, cách trường gần 3km. Ngày nào cũng vậy, chị Tâm dậy sớm đưa em Hải đi học từ lúc 6h sáng và đợi sẵn ngoài cửa lớp đến 11, 12 giờ trưa để đưa em về. “Mình lo lắng, chăm chút chu đáo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ, từng lúc tan học về, không bao giờ phải để nó đợi, sợ nghĩ nó lại tủi thân”, chị Tâm chia sẻ. Để làm được điều đó, chị thuộc lòng lịch học, giảng đường Hải học mỗi ngày. Nhà trường cũng tạo điều kiện cho em học tầng 1 là chính, tiết nào học tầng 2, tầng 3 thì bạn cõng lên.
16 năm đẩy xe lăn theo con đi học
Người mẹ đã 16 năm đẩy xe lăn đưa con tới trường (Ảnh:Tuấn Nguyễn)
Những lúc không phải đưa Hải đi học, chị Tâm phải lăn lộn đi làm đủ mọi việc để kiếm sống, trang trải cuộc sống sinh hoạt cho 2 mẹ con. Mỗi tháng tiền nhà hết 1 triệu rưỡi, tiền điện 5000 đồng/số; cả tiền ăn nữa cũng hết gần 3 triệu đồng. “Hai mẹ con chi tiêu chắt chiu lắm, ở đây cái gì cũng đắt đỏ. Nhiều hôm hết tiền, mẹ nhịn ăn sáng để dành dụm mua cho con gói xôi, cái bánh mì; mẹ ăn rau nhưng vẫn phải mua cho con ít thịt, ăn mới có sức mà học. Sau khi đưa con vào lớp, mẹ lại tất tả chạy đi lau nhà, dọn nhà thuê ở gần trường, làm bất cứ việc gì, miễn sao kiếm thêm được đồng nào hay đồng ấy”, chị Tâm kể.
12 năm ròng rã mẹ tất tả cõng con vào lớp, 4 năm theo bước chân mẹ đến giảng đường đại học, chị Tâm nhẩm tính đã đưa con đi mòn ba chiếc xe lăn. Lau vội giọt mồ hôi trên khuôn mặt xạm đen vì sương gió, chằng chịt nếp nhăn già trước tuổi, chị nhớ lại: “Cấp 1, cấp 2 đi 1 chiếc; cấp 3 đi 1 chiếc, bước vào đại học là chiếc thứ 3. Cái này, tôi mua lại hơn 1 triệu, đi bốn năm mòn hết cả rồi”. Những vòng quay của chiếc xe lăn dài như chính cuộc đời nhiều nhọc nhằn, vất vả của người mẹ nghèo đưa con tật nguyền đến lớp!
Niềm vui hiếm hoi lại hiện lên trong đôi mắt người mẹ nghèo, khi nhắc đến ngày cậu con trai ra trường: “Mình chỉ mong sao có được một công ty, tổ chức nhận em nó vào làm, cho nó đỡ thiệt thòi hơn so với các bạn”. Đó cũng là mong muốn của Hải, tìm được việc làm sao cho phù hợp với khả năng của mình.
Niềm vui hiếm hoi của người mẹ nghèo
Khi nhắc đến chuyện học hành của Hải, đôi mắt của chị Tâm không giấu đi được những niềm vui, hi vọng khi cậu con trai của mình sắp tốt nghiệp đại học. Trong suốt những năm cấp 2, cấp 3, Hải luôn luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi. Lên đại học, chàng trai tật nguyền chăm chỉ, tìm tòi sách vở để học; nhiều kì phấn đấu đạt được học bổng của nhà trường. Thành tích học tập của Hải trở thành niềm vui lớn nhất đối với mẹ, là động lực để người mẹ nghèo vượt lên những khó khăn, vất vả. Ở trường, Hải luôn nhận được sự quan tâm giúp đỡ từ thầy cô và các bạn; cho em mượn sách, mượn tài liệu; cõng lên lớp khi học tầng 2, tầng 3… Nhà trường cũng tạo điều kiện miễn giảm 100% học phí cho em trong suốt bốn năm học, giúp đỡ mỗi kì 500 ngàn đồng để mua sách, mua vở.
Theo 24h

Người khuyết tật khổ chuyện chăn gối

Cũng có nhu cầu sinh hoạt tình dục như người lành lặn, song người khuyết tật bị mất một phần cơ thể nên luôn gặp trở ngại trong hạnh phúc lứa đôi.

Tâm sự với các bác sĩ nam học trong hội thảo khoa học về vấn đề này diễn ra cuối tuần qua tại TP HCM, anh Minh Cường ở quận Tân Phú cho biết, kể từ sau tai nạn giao thông khiến anh phải tháo khớp cả hai chân, chuyện chăn gối trở thành "tháo mồ hôi".
"Vợ tôi có hợp tác nhưng 'thế thần' mất hết. Không có hai chân, tôi không biết bám víu vào đâu. Điều này khiến tôi mất tự tin và dần chán chuyện chăn gối", anh Cường nói.
Người khuyết tật khổ chuyện chăn gối
Người khuyết tật vẫn có những khao khát tình dục như người lành lặn  nhưng họ luôn gặp trở ngại - Ảnh: Cao Lâm

Mang nỗi khổ mất cả hai tay do tai nạn lao động xảy ra cuối năm 2010, anh Thụy nhà ở quận Bình Thạnh cho biết, chuyện gần gũi vợ đã không còn được như xưa mặc dù nhu cầu vẫn còn.
"Mặc cảm là chủ yếu, bởi không còn tay, sự mạnh mẽ gần như không còn nữa. Tôi thấy mình như vô dụng, như chỉ biết hưởng thụ. Chuyện ấy giữa tôi với vợ vì thế cũng ít dần và không hề thoải mái", anh Thụy nói.
Không chỉ "thưa dần" như trường hợp anh Cường, anh Thụy, Nguyễn Huy nhà ở Hóc Môn cho biết, anh với vợ gần như ly thân từ sau khi anh bị bỏng xăng.
"Tôi vẫn yêu thương vợ, nhưng mỗi lần chúng tôi bên nhau, nhìn thấy những vết co kéo da gần chỗ kín của tôi, vợ tôi khẽ thở dài rồi ôm tôi khóc. Mọi thèm muốn trong tôi cũng tan biến luôn. Dần dần tôi không còn đề nghị gần nhau nữa. Hạnh phúc cũng nhạt dần", anh Huy tâm sự.
Không chỉ người bị tai nạn mất đi một phần thân thể, hạn chế trong quan hệ tình dục, những người di chứng sau cơn ốm, bệnh tim mạch, tiểu đường cũng cảm thấy mình yếu ớt hơn.
"Tôi nói tôi đã hoàn toàn bình phục, vợ tôi lại cứ e dè vì nghĩ rằng tôi đã thông tim sau nhồi máu cơ tim là không thể gắng sức", bệnh nhân 38 tuổi nhà ở Trảng Bàng, Tây Ninh, nói.
Thống kê của Bệnh viện điều dưỡng, phục hồi chức năng tỉnh Tây Ninh, cho thấy đến 40% người bị di chứng tai biến, chấn thương sọ não gặp trở ngại trong quan hệ tình dục. Lý do chủ yếu là vì "đối tác" e ngại vợ hoặc chồng của mình sẽ bị bệnh nặng lên.
Giáo sư Mathew K.Yau, chuyên gia trị liệu người tàn tật, Đại học James Cook, Australia, cho rằng đời sống tình dục cho người tàn tật chỉ có thể được thỏa mãn khi có sự hợp tác từ đối tác. Chính thái độ của vợ hoặc chồng sẽ khiến người còn lại hoặc tự tin hơn, hoặc mặc cảm hơn.
"Sự điều chỉnh về giá trị, thái độ, ước muốn, kỹ thuật và quan trọng nhất là sự hỗ trợ, hiểu biết và hợp tác từ người bên kia luôn giúp người tàn tật hoàn tất tốt 'công việc' của mình", ông Mathew K.Yau nói.
Cũng theo giáo sư Mathew K.Yau, ngoài tầm quan trọng của đối tác, người tàn tật cần được các bác sĩ chú ý hơn đến chuyện đời sống tình dục của họ để từ đó hướng dẫn cách quan hệ điều độ, đúng cách, thay vì cứ chăm chăm cho rằng "yêu" là có hại, không tốt cho sức khỏe.
Bác sĩ Đỗ Trọng Ánh, Giám đốc Trung tâm chỉnh hình – phục hồi chức năng trẻ tàn tật vận động TP HCM, cho rằng để tránh thiệt thòi với người khuyết tật, việc giáo dục kiến thức cho họ và những người quanh họ, tránh nạn lãnh cảm, kỳ thị xa lánh là hoàn toàn cần thiết.
Định hướng tình dục, sức khỏe sinh sản cho người khuyết tật, theo các chuyên gia, cần phải được thực hiện ngay tại trường nuôi dạy trẻ khuyết tật một cách cụ thể, từ tư thế hợp lý, đến những biện pháp quan hệ an toàn.
Những người bị bệnh tim mạch, tiểu đường vừa điều trị, đặc biệt người mắc bệnh ở tuổi trung niên vốn chuyện chăn gối đã bắt đầu "xuống dốc", cần được các bác sĩ nam khoa tư vấn cách điều trị và sinh hoạt phù hợp.
Theo alo

Người khuyết tật mỏi mòn chờ bằng lái

Rất nhiều người khuyết tật mong muốn được tự lái xe để chủ động đi lại, có thêm điều kiện hòa nhập cộng đồng. Nhưng với quy định hiện hành, họ không đủ điều kiện thi lấy bằng lái.
Nhu cầu thiết thân
Anh Trần Ngọc Đại ở Q Thủ Đức, TPHCM bị cụt hai ngón tay giữa vì tai nạn hồi nhỏ. Mọi sinh hoạt của anh đều diễn ra bình thường. Anh vẫn thường lái xe gắn máy đi làm và chưa hề gây tai nạn. Nhưng khi hỏi có giấy phép lái xe không thì Đại thú thật là chưa, vì theo quy định anh không đủ điều kiện sức khỏe để thi lấy bằng lái.
Khi chúng tôi liên hệ để gặp các em khuyết tật đang học nghề tại một trung tâm dạy nghề của TPHCM ở huyện Hoóc Môn, tìm hiểu về nhu cầu học bằng lái xe gắn máy của các em, thì Giám đốc Trung tâm đề nghị không đưa tên Trung tâm và tên các em lên báo. Lý do là vì các em hàng ngày điều khiển xe gắn máy 3 bánh đến trường nhưng chưa hề có giấy phép lái xe. Một học viên ở đây cho biết, em quê ở Bến Tre, bị tật ở hai chân từ nhỏ nên không thể đi lại được. Cách đây 2 năm, em được các nhà hảo tâm tặng chiếc xe gắn máy 3 bánh. Em đã tìm hiểu về việc thi bằng lái xe, nhưng theo quy định về khám sức khỏe thì em không đủ tiêu chuẩn nên đành chịu.
Hiện cả nước có khoảng 12 triệu người khuyết tật (NKT), có không ít người đang điều khiển xe gắn máy 3, 4 bánh. Bà Bùi Thị Hồng Nga, Chủ tịch Hội NKT TP Cần Thơ cho biết, từ năm 2008 Hội đã phối hợp Trung tâm đăng kiểm xe cơ giới tổ chức đăng kiểm xe miễn phí cho 70 NKT. Tuy nhiên, do Bộ Y tế chưa quy định khám sức khỏe cho NKT đi thi lấy bằng lái xe, nên 70 người này cũng không có bằng lái.
Người khuyết tật mỏi mòn chờ bằng lái
Rất nhiều người khuyết tật điều khiển xe 3, 4 bánh nhưng chưa hề có bằng lái
Chờ đến bao giờ?
Theo Điều 59, 60 Thông tư số 46 của Bộ GTVT quy định về đào tạo, sát hạch, cấp giấy phép lái xe cơ giới đường bộ ngày 7/11/2012, thì NKT có thể tự học lý thuyết và thực hành, trường hợp có nhu cầu học thì được miễn toàn bộ hoặc giảm học phí để thi bằng lái xe hạng A1. Nhưng tại Quy định số 4132 ngày 4/10/2001 của Bộ Y tế về việc ban hành tiêu chuẩn sức khỏe người điều khiển phương tiện giao thông cơ giới, thì những NKT (teo cơ chân, cụt ngón tay…) không đủ sức khỏe để thi giấy phép lái xe.
Theo ông Lâm Thành Trung – Phó trưởng Phòng Quản lý sát hạch cấp GPLX (Sở GTVT TPHCM), rất nhiều nước trên thế giới đã có các tiêu chuẩn sức khỏe cho NKT được thi bằng lái xe, thậm chí là cả xe ô tô. Chuyện khiến ông Trung day dứt mấy năm nay là có một Việt kiều ở Đức bị liệt cả hai chân, khi về nước ông đem theo chiếc ô tô của mình về để thuận tiện trong việc đi lại. Nhưng khi đến trung tâm để đăng ký học bằng lái thì bị từ chối vì luật chưa cho phép. “Vẫn biết NKT khi điều khiển phương tiện trên đường thì cơ quan chức năng cũng thông cảm ít xử phạt, nhưng nếu có rủi ro gì thì họ sẽ chịu thiệt thòi vì điều khiển phương tiện mà chưa có giấy phép” – ông Trung nói.   
Bộ Y tế đang phối hợp với Bộ GTVT soạn thảo Tiêu chuẩn sức khỏe người điều khiển phương tiện giao thông cơ giới. Tại quy định này sẽ nêu rõ các đối tượng nào đủ điều kiện điều khiển phương tiện giao thông, những người khuyết tật đáp ứng được các tiêu chuẩn sức khỏe quy định vẫn có thể thi lấy GPLX”. Ông Nguyễn Huy Quang, Vụ trưởng Vụ Pháp chế, Bộ Y tế
Theo 24h

Huyện Quỳ Hợp Nghệ An tổ chức lễ trao xe lăn cho người khuyết tật

Được sự tài trợ xe lăn của Hội bảo trợ người khuyết tật và trẻ em mồ côi tỉnh Nghệ An, chiều ngày 09/9/2013, UBND huyện Quỳ Hợp tổ chức trao xe lăn cho Người khuyết tật trên địa bàn Quỳ Hợp.

Chuyện tình của chàng trai khuyết tật nhờ em ruột làm chú rể

Yêu nhau qua những lá thư suốt ba năm, cô nhân viên thẩm mỹ viện và chàng trai bại liệt quyết định đi đến hôn nhân. Tuy nhiên, trong hôn lễ, người đến đón dâu, đứng lên trao nhẫn cưới trong vai chú rể lại là em trai ruột của chú rể.

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

561 triệu đồng từ thiện cho trẻ em nghèo, người khuyết tật

Trong tháng 9, ngân hàng An Bình (ABBank) sẽ trao hơn 500 phần quà cho người có hoàn cảnh khó khăn tại TP HCM và 28 tỉnh, thành khác trên toàn quốc - những địa phương mà doanh nghiệp này có mặt. Tổng giá trị từ thiện lên đến 561 triệu đồng.

Chương trình từ thiện "Hè yêu thương - 20 năm gắn kết và chia sẻ" của ABBank tập trung vào mảng giáo dục và y tế tại các địa phương mà ngân hàng này có mặt. Theo đó, hơn 500 phần quà sẽ được doanh nghiệp này trao tặng những người có hoàn cảnh kém may mắn như: người neo đơn, trẻ em mồ côi, người khuyết tật, người mắc bệnh hiểm nghèo, học sinh giỏi vượt khó… Tổng ngân sách dành cho chương trình ước tính trên 561 triệu đồng. Công đoàn và cán bộ nhân viên ABBank cũng đã đóng góp số lượng lớn đồ chơi, sách truyện, tiền mặt, thuốc men… vào quỹ quà tặng của chương trình.
he moc chau
Hè yêu thương tại Mộc Châu.


Thứ tư, 25/9/2013 09:00 GMT+7

561 triệu đồng từ thiện cho trẻ em nghèo, người khuyết tật

Trong tháng 9, ngân hàng An Bình (ABBank) sẽ trao hơn 500 phần quà cho người có hoàn cảnh khó khăn tại TP HCM và 28 tỉnh, thành khác trên toàn quốc - những địa phương mà doanh nghiệp này có mặt. Tổng giá trị từ thiện lên đến 561 triệu đồng.
Chương trình từ thiện "Hè yêu thương - 20 năm gắn kết và chia sẻ" của ABBank tập trung vào mảng giáo dục và y tế tại các địa phương mà ngân hàng này có mặt. Theo đó, hơn 500 phần quà sẽ được doanh nghiệp này trao tặng những người có hoàn cảnh kém may mắn như: người neo đơn, trẻ em mồ côi, người khuyết tật, người mắc bệnh hiểm nghèo, học sinh giỏi vượt khó… Tổng ngân sách dành cho chương trình ước tính trên 561 triệu đồng. Công đoàn và cán bộ nhân viên ABBank cũng đã đóng góp số lượng lớn đồ chơi, sách truyện, tiền mặt, thuốc men… vào quỹ quà tặng của chương trình.
Hinh-1_480.jpg
Hè yêu thương tại Mộc Châu.
Đầu tháng 9, tại nhiều điểm trường ở các địa phương, ABBank đã trao hàng trăm suất học bổng, sách bút, xe đạp cho học sinh nghèo vượt khó, góp phần động viên các em trong năm học mới. Em Nguyễn Thị Trang, lớp 8B trường THCS Loong Sập, Mộc Châu, Sơn La khoe: "Mỗi lần có đoàn từ thiện về trường là cháu rất vui, cháu được múa, được hát và lại được cả quà và bánh nữa".
Hinh-2_480.jpg
Nụ cười các em nhỏ khi được nhận quà của chương trình Hè yêu thương.
Tại các cơ sở y tế ở Long An, Khánh Hòa, Vĩnh Long, Đà Nẵng, Kiên Giang, Thái Nguyên, Cần Thơ…, doanh nghiệp này cũng đã trao hàng trăm món quà tới các bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn, với tổng trị giá gần 200 triệu đồng.
Hinh-3_480.jpg
Chương trình trao quà cho bệnh nhân ở Vĩnh Long.
Ông Phạm Duy Hiếu, Tổng giám đốc ABBank cho biết năm nay, ngoài chương trình Hè yêu thương, doanh nghiệp này tiếp tục triển khai các chương trình an sinh xã hội khu vực Tây Bắc như: xây dựng trường mầm non Xã Vĩnh Lợi (tỉnh Tuyên Quang), xây dựng trường mầm non Xã Pài Lủng (huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang), tài trợ xây dựng đường nông thôn xã Tân Trào (tỉnh Tuyên Quang)... Tại khu vực Tây Nam Bộ và Tây Nguyên, ngân hàng sẽ hỗ trợ xây dựng nhà ở cho đối tượng chính sách thuộc Tiểu đoàn Tây Đô, Cần Thơ có hoàn cảnh khó khăn và dự kiến sẽ xây dựng một trường học tại Tây Nguyên.
"Hè yêu thương - 20 năm gắn kết và chia sẻ" là hoạt động xã hội thường niên, tiếp nối chương trình "Hè yêu thương - chia sẻ cùng cộng đồng" được ABBank thực hiện 3 năm qua.